Polly po-cket
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Uổng Công Tính Kế


Phan_15

Chương 29


 Edit: Lam Phượng Hoàng

Lục hoàng tử điện hạ một búa chém xuống, Sở công tử phun ra một ngụm máu tươi, thiếu chút nữa chết tại chỗ.

Cũng may cuốn sách bìa da《đài hoa cúc - ruột gan đứt đoạn ký 》cứng chắc cản thay hắn một búa, cuối cùng không bị chém chết tại chỗ. Lúc này nhóm hộ vệ của phủ Thượng thư liền phục hồi tinh thần lại, cùng nhau xông về phía Mộ Dung Tống, nhưng bên người Mộ Dung Tống đều là cao thủ Đại nội, được huấn luyện nghiêm chỉnh, lúc hắn cướp ‘gà lá sen’ của người ta, bọn họ không xuất hiện, mà lúc này liền lập tức rối rít không biết từ nơi nào xông ra, một nửa hộ giá, một nửa đánh nhau.

Hai bên ác chiến một trận, cả tửu lâu bị đập nát bươm, cuối cùng đương nhiên là nhóm Lục hoàng tử điện hạ và cao thủ đại nội thắng, Sở Hạo Nhiên phun máu được nhóm hộ vệ bị sưng mặt sưng mũi đưa trở về Phủ Thượng thư.

Sở Thượng Thư đang ở trong phủ tức giận phủ Trấn Nam Vương, vừa thấy con trai bảo bối chịu thảm trạng như thế, nhất thời mắt choáng váng, gào khóc, dậm chân thề không băm đối phương thành thịt vụn thì không bỏ qua!

Nhưng không đợi lão kịp ra tay tìm người, đối phương đã chủ động tìm tới cửa —— Lục hoàng tử điện hạ vừa về cung, "bịch bịch bịch" chạy đến chỗ Thái hậu Từ Hiếu tố cáo. Thái hậu Từ Hiếu giận tím mặt, yêu cầu hoàng đế lập tức hạ chỉ đưa Phủ Thượng thư đi chém chết cả nhà!

Hoàng đế bất đắc dĩ, hạ chỉ gọi phụ tử Sở Thượng Thư vào cung bẩm rõ nguyên do.

Lục hoàng tử điện hạ là con trai trưởng duy nhất của hoàng hậu, Tống gia bên ngoại hắn là một trong những gia tộc cao quý nhất Đại Dạ, Lục hoàng tử cao quý bậc nhất trong nhóm các hoàng tử, nổi bậc hơn cả, Sở Thượng Thư vừa nghe người chém chính là hắn, nhất thời khóc ngất mang theo nhi tử bị đánh gần chết vào cung xin tội.

Cũng may Mộ Dung Thiên Hạ hiểu rõ nhi tử nhà mình, khoan dung bày tỏ rằng nam hài tử chơi với nhau, đánh nhau là chuyện thường, huống chi con ta chém nhi tử của ngươi thành như vậy, bỏ qua, bỏ qua đi!

không chỉ có thế, vì trấn an đại thần tâm phúc của ông ta, hoàng đế còn gọi Lục hoàng tử tới cùng Sở công tử giáp mặt bắt tay giảng hòa.

Sở Hạo Nhiên nằm trên giường bệnh tự thấy bồi hồi giữa sống và chết, lúc này nhìn thấy người trong lòng, lập tức dùng ánh mắt như "núi đè, trời đất chạm nhau, nào dám đoạn tuyệt với người" triền miên, thống khổ, dứt khoát nhìn hắn, lộ vẻ mặt muốn nói mà ngưng đầy ẩn ý động lòng người.

Lục hoàng tử điện hạ không chịu thua chút nào, lúc này lại rút từ bên hông ra cây búa nhỏ xinh đẹp của hắn, nhắm vào đầu gã chém tới. (bạn Lục dã man quá)

May mà có Nhị hoàng tử điện hạ, lập tức ra tay, kịp thời cứu Sở Hạo Nhiên một mạng.

Liên tiếp hai ba lần bị sửa kịch bản, thân thể và linh hồn Sở công tử đều bị kích thích, thói quen dựng kịch bản đột nhiên thay đổi, suy nghĩ cũng linh hoạt, cuối cùng liều lĩnh yêu anh hùng cứu mỹ nhân - Nhị hoàng tử điện hạ —— vị này là tình nhân trong mộng của ngàn vạn thiếu nữ khuê các ở kinh thành, bộ dạng quả nhiên là ngọc thụ lâm phong (cây ngọc đón gió), lỗi lạc bất phàm, một đôi mắt hoa đào cười mà không nói. . . . . . Quan trọng là ... —— bên hông hắn không có búa!

Mà vị có đeo búa kia vừa thoáng hết giận, thấy gã lại dám dùng ánh mắt ghê tởm nhìn nhị ca nhà hắn, nhất thời mặt mũi liền dữ tợn cầm cái búa lên.

Cũng may Nhị hoàng tử điện hạ là người luôn luôn thong dong rộng lượng, cũng không so đo với Sở Hạo Nhiên, còn quát lui Lục hoàng tử đang rục rịch muốn ra tay.

Sở Hạo Nhiên càng thêm khăng khăng một mực với hắn, vết thương vừa hết liền tạo ra các loại trường hợp vô tình gặp gỡ hắn.

Đáng tiếc Sở công tử một đời si mê, cũng không biết suy nghĩ một chút: người mà ngay cả Hỗn Thế Ma Vương như Lục hoàng tử cũng nói gì nghe nấy, thật có thể rất lương thiện sao?

Nhưng Sở Hạo Nhiên bị tình cảm mê hoặc, Nhị hoàng tử điện hạ trong mắt không chỉ vô hại, quả thật còn dịu dàng đa tình như gió xuân.

Khi hắn lại một lần nữa cùng gió xuân dịu dàng đa tình "vô tình gặp được" lần thứ ba ở một gánh hát, gió xuân khẽ mỉm cười với hắn, ngay sau đó thân hình chợt lóe, biến mất trong đám người, chân Sở Hạo Nhiên lại "bịch bịch bịch" mang trái tim thiếu nữ chạy đuổi theo, vài lần đều thấy áo bào trắng bạc thấp thoáng phía trước nhưng không bắt kịp, cuối cùng hắn đuổi tới một khu vườn yên tĩnh không người.

Trong vườn không có gió xuân, lại có Đại hoàng tử điện hạ đang độc ẩm (uống rượu một mình, để thế thấy hay ^^) dưới ánh trăng.

Mẫu phi của Đại hoàng tử Mộ Dung Lỗi là cháu gái của Thái hậu Đoan Mật, Đại hoàng tử mang một nửa huyết thống Thiên Mật - cao lớn tuấn dật, màu tóc và màu mắt cũng là màu tím rất hiếm, lúc này uống rượu say mèm, hai gò má tái nhợt gần như trong suốt hơi ửng hồng, cả người quả thực giống như mới bước ra từ trong tranh.

Sở Hạo Nhiên ngơ ngác nhìn hắn, gió xuân trong lòng sớm bị cơn mưa rào mùa hè cọ rửa, hắn nhìn Đại hoàng tử chợt làm hắn động tâm, có cảm giác mình đã bước vào một thế giới hoàn toàn khác: trời cao nhẹ nhàng đóng lại một cánh cửa sổ với hắn, sau đó bùm bùm một hơi mở cho hắn mười mấy cánh cửa!

Sở công tử văn vẻ ngỡ ngàng, dưới ánh trăng biểu đạt tấm lòng ái mộ, tình cảm mãnh liệt tràn đầy cõi lòng với Đại hoàng tử.

Nghe đồn Đại hoàng tử Mộ Dung Lỗi tàn bạo hung ác, không giống biểu hiện phong phú của Lục hoàng tử, không phải hễ nói một lời là ném rìu bay qua, cũng không cười nói dịu dàng như Nhị hoàng tử, không như gió xuân mềm nhẹ phất qua đáy lòng, hắn lẳng lặng nghe Sở Hạo Nhiên thổ lộ, đưa cho Sở Hạo Nhiên một chén rượu.

"Ngươi. . . . . . thích nam nhân?" Đại hoàng tử nở nụ cười, khiến ngọn đèn dầu ở khắp nơi đều nhạt màu.

Sở Hạo Nhiên si mê gật đầu một cái, như vô thức cầm rượu trong tay uống một hơi cạn sạch.

Sau đó. . . . . . Sau đó hắn liền bị đưa đến thanh lâu tiểu quan lớn nhất trong thành, mười hai tiểu quan đứng đầu thay nhau hầu hạ hắn suốt đêm, mới miễn cưỡng hiểu được chén rượu kia của Đại hoàng tử điện hạ. (tiểu quan là gì, mọi nười hãy hỏi GG ca ca)

Trước mắt, cả kinh thành đều biết con trai độc nhất nhà Phủ Thượng thư khắc chết thật nhiều thê tử chưa cưới, rốt cục không chịu nổi sự cô đơn, liền yêu nam sắc.

**

Lúc Tiểu Ly hưu mộc về nhà, nghe được chuyện này, thật giật mình, hôm sau trở lại phủ Quốc sư liền vội vàng đi kể cho sư phụ nhà nàng nghe.

Khi đó Quốc sư đại nhân đang sửa đổi phương thuốc luyện đan của nàng, loại chuyện nhỏ nhàm chán này cũng muốn hắn phí tâm suy nghĩ, hắn rất không cao hứng, khi tiểu đồ đệ hươ tay múa chân bên cạnh hắn, ngạc nhiên, hắn lại rất không bình tĩnh: "Ta đã sớm nói, số hắn không có vợ."

Kỷ Tiểu Ly tiếc hận thở dài: "Aizzz, thật đáng tiếc. . . . . . Lần trước ta đi làm khách, ngay cả tên của cháu trai, Thượng Thư phu nhân cũng đã nghĩ ra rồi!"

Trần Ngộ Bạch nghĩ thầm đó là dĩ nhiên, khi đó ngay cả mẹ của cháu trai bà ấy cũng đã nhắm đến rồi.

"Số mạng không có thì chớ cưỡng cầu. Phủ Thượng thư không nên tham lam đòi hỏi quá đáng, hại người hại mình." Giọng hắn lạnh lùng, "Sau này nàng cách xa nhà bọn họ một chút, cũng không cho tùy tiện đến nhà người khác làm khách, biết chưa?"

Lời nói này phải thật là đủ ý của "một ngày làm thầy cả đời là cha", Kỷ Tiểu Ly nhớ kỹ lời Trấn Nam Vương phi dạy, mạnh mẽ gật đầu nói: "Ta biết! Ta nghe lời sư phụ!"

Nàng thành khẩn nhanh nhẹn trả lời như vậy, trên mặt Trần Ngộ Bạch không có ý cười, nhưng trong lòng có chút hài lòng.

"Tốt lắm." hắn làm xong phương thuốc Phích Lịch đạn mà nàng yêu cầu, tâm tình vui vẻ, quay đầu hỏi nàng: "Nàng muốn thêm cái gì vào? Thạch tín? Hạc đỉnh hồng? Ở chỗ ta có mấy loại độc dược người ngoài không biết, thật sự rất độc."

Những thứ kia của nàng khi nổ tung chỉ tạo khói mù, không gây thương tổn cho người, vậy không đủ phòng thân, hắn phí tâm sửa lại phương thuốc, nghĩ phải tạo ra một ít để nàng mang trên người, vừa có thể làm bị thương người khác, lại vừa có thể cho nàng phòng thân trong lúc nguy hiểm.

Kỷ Tiểu Ly lại quá kinh hãi, hỏi: "Tại sao muốn thêm độc dược?!" Nàng nghe liền sợ hãi.

Trần Ngộ Bạch cau mày, "không phải nàng cầu xin ta đổi phương thuốc sao, không phải nàng muốn thêm gì đó vào sao?"

"Đúng vậy. . . . . . Ta muốn thêm tinh dầu hoa Sơn chi vào! Sư phụ, ta muốn luyện chế một loại Phích Lịch đạn vừa nổ tung liền có thể ngửi thấy mùi hoa Sơn chi tươi mát!" Nàng cười híp mắt nói, lộ vẻ "Chủ ý của ta rất hay phải không?".

Trần Ngộ Bạch hít một hơi, lại một lần giống như đặt mình vào trong mười dặm rừng hoa Sơn chi ngoài cửa, mùi hương nồng đặc tầm thường kia làm da đầu hắn căng lên. . . . . . hắn yên lặng ngẩng đầu nhìn trời, một lúc lâu sau, cất giọng lạnh lùng hỏi đồ nhi nhà hắn: "Kỷ Tiểu Ly, nàng cầm vật này nổ người, sau khi nổ tung trừ một trận khói mù chỉ có mùi thơm hoa Sơn chi tươi mát?"

"Rất mới lạ đúng không!" Kỷ Tiểu Ly đắc ý, vô cùng đắc ý.

". . . . . ." Trần Ngộ Bạch chợt cảm thấy rất tĩnh lặng, lại ngứa tay, muốn tóm gương mặt đắc ý kia – nhét vào trong lò luyện đang.

Để tránh việc làm trái lời hứa, hắn quyết định lập tức rời đi, không thể liếc nhìn nàng thêm một cái.

"Phương thuốc đang ở trên bàn, nàng muốn thêm cái gì thì tự mà thêm đi!"

"Sư phụ đi đâu? không đợi Phích Lịch đạn luyện thành sao?" Kỷ Tiểu Ly lớn tiếng gọi sau lưng hắn: "Chờ Phích Lịch đạn luyện xong, ta đưa mấy viên qua cho sư phụ!"

"Ta không cần!" Trần Ngộ Bạch vẫn không nhịn được, xoay người chỉ về phía nàng tức giận nói: "Kỷ Tiểu Ly, nếu nàng dám can đảm nổ tung một viên trước mặt ta, ta liền lấy thạch tín, hạc đỉnh hồng. . . . . . tất cả đều đổ cho nàng ăn! Độc chết nàng!"

Tại sao lại tức giận . . . . . Kỷ Tiểu Ly sợ hãi co rụt vai lại chui vào dưới gầm bàn, động tác vô cùng thành thục.

Chương 30


 Edit: Lam Phượng Hoàng

Lúc Thiên Mật sứ đến thăm, cơn giận của Quốc sư đại nhân vẫn còn sót lại chưa tiêu.

Tần Tang nhìn sắc mặt kia của hắn, "phì" cười một tiếng, đùa giỡn hỏi: "Quốc sư đại nhân sao thế? Chẳng lẽ. . . . . . cũng bị công tử Thượng Thư coi trọng?"

Trần Ngộ Bạch không thể thật sự ép người đó uống thạch tín, hạc đỉnh hồng; nhưng với người khác, hắn cũng không phải "không thể làm gì", ánh mắt chợt lóe, quanh thân đã tràn đầy lạnh lẽo, cũng may Tần Tang biết xem sắc mặt người, biết không chọc được lập tức liền mềm giọng nhận sai: "Là ta lỡ lời, Quốc sư đại nhân —— đại nhân không nên ghi lỗi tiểu nhân."

Nàng nói cười vui vẻ, mà giữ lại vẫn còn có chỗ dùng, nội lực trong tay áo Trần Ngộ Bạch dần dần tản đi.

Tần Tang nghiêm mặt nói rõ ý: "Kỷ Đông mang binh đánh úp Tây Lý nhiều ngày vẫn chưa về, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít. Trước mắt, Ngô đại tướng quân ém nhẹm tin tức còn chưa báo cho triều đình, một khi triều đình biết, nhất định sẽ phái binh tăng viện cho Tây Lý."

Chủ soái Ngô Kiền ở tiền tuyến Tây Lý là nghĩa tử của tâm phúc Ngô Đại thái giám của Thái hậu Đoan Mật, trận đánh ở Tây Lý, hắn là chủ soái Kỷ Đông là phó tướng, Ngô Kiền ỷ vào thân phận chủ soái, hể chiến sự mà khó gặm khó nuốt là giao hết cho Kỷ Đông, Kỷ Đông dốc sức không công còn không nói, tận mắt thấy quân Kỷ gia bị tiêu hao từng ngày, lòng như lửa đốt, cho nên mới mạo hiểm mang binh bất ngờ tập kích lương thảo của đại quân Tây Lý, ai ngờ. . . . . .

Đây là tin mật động trời, nhưng Trần Ngộ Bạch nghe, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt như cũ.

"Thái hậu Đoan Mật phái ngươi tới thuyết phục ta? Bà ta muốn ta tiến cử Đại hoàng tử xuất binh đến Tây Lý?" hắn nhìn Tần Tang im lặng thừa nhận, chợt cảm thấy không biết nên khóc hay cười: "Mấy năm trước Mộ Dung Lỗi quả thực anh dũng thiện chiến, mấy năm nay. . . . . . chẳng lẽ các ngươi không sợ hắn còn chưa tới Tây Lý, nửa đường đã chết?"

"Nếu quả thật như thế, Thái hậu nương nương cũng có thể mượn việc này giá họa quân Kỷ gia, đạt được mục đích. Bà ta muốn Kỷ gia suy tàn, như vậy mới có thể thừa dịp náo loạn mà cướp Lệnh bài Bạch Hổ." Tần Tang cười nhàn nhạt, "Chờ khi bà ta trừ xong Kỷ gia, Quốc sư đại nhân chính là mục tiêu kế tiếp của bà ta. Ta biết Quốc sư đại nhân không sợ, nhưng phủ Quốc sư lớn như thế đều phải dựa vào một mình ngài chống đỡ, Quốc sư đại nhân vẫn nên phòng ngừa chu đáo hơn nữa." (LPH: Mụ thái hậu đáng chết! Ta băm, băm, băm, băm)

Ý của Tần Tang là hi vọng hắn tiến cử Kỷ Nam xuất chinh đến Tây Lý, quân Kỷ gia đánh thắng trận này, Kỷ gia an toàn, Thái hậu Đoan Mật cũng sẽ chưa thể đưa mắt nhắm vào phủ Quốc sư. Nhưng Trần Ngộ Bạch ‘người nói vô tâm người nghe cố ý’ —— chính hắn cũng không sợ lão yêu bà Đoan Mật kia, nhưng bây giờ mang theo tiểu nha đầu lúc nào cũng gây chuyện, ngược lại thật muốn phòng ngừa chu đáo thêm mấy phần.

"Trong lòng ta biết rõ." Trầm ngâm chốc lát, hắn chợt ngẩng đầu hỏi: "Hôm nay ngươi tới, chính là vì chuyện này?"

Hiếm khi hắn chủ động nói chuyện với mình, Tần Tang cười, cẩn thận thêm vài phần: "Quốc sư đại nhân có chuyện khác?"

Giữa mặt nàng lộ mấy phần cảnh giác, Trần Ngộ Bạch nhìn vào trong mắt, trong lòng biết là lời mình nói thất thường, khiến nàng nghi ngờ, nhưng vẫn trầm lặng, hắn vẫn nên hỏi ra miệng: "Loại thuốc ngươi cho nàng uống, nếu sau này dừng lại không dùng, tâm trí nàng có thể khôi phục như bình thường không?"

Tần Tang ngẩn người, "Cho. . . . . . ai?"

". . . . . . Kỷ Tiểu Ly." Bất đắc dĩ phải chính miệng nói ra cái tên này, sắc mặt Quốc sư đại nhân đã có mấy phần mất tự nhiên.

Tần Tang cười khổ: "Loại thuốc đó. . . . . . Năm đó do phụ thân ta chế biến, có thể che giấu màu tóc và màu mắt của tộc Thiên Mật, cha mẹ ta và ta cũng từng dùng, không gì trở ngại. Nhưng Tiểu Ly. . . . . . chắc là nàng bị ta mớm thuốc lúc tuổi còn quá nhỏ, không chỉ ức chế màu tóc và màu mắt, cả tâm trí của nàng cũng ù lì chậm phát triển, nhưng ta lại không dám cho nàng dừng thuốc —— có một lần ta bị trọng thương, hai tháng mới có thể đưa thuốc cho nàng, khi đó màu mắt nàng đã mơ hồ ửng tím, tâm trí cũng không quá mức rõ ràng."

Sắc mặt Trần Ngộ Bạch trở nên khó coi.

Tần Tang nhìn vẻ mặt của hắn, loáng thoáng đoán được một chút, nhưng cho dù thế nào cũng không dám trực tiếp xác nhận, không thể làm gì khác hơn là thử dò xét, cố ý hỏi: "Có phải tiểu muội có gì không tốt, quấy rầy yên tĩnh của Quốc sư đại nhân?"

"Phải." Trần Ngộ Bạch không chút do dự lạnh lùng đáp một tiếng.

Đâu chỉ yên tĩnh? Nàng còn quấy rầy tim hắn.

Mong đợi trong lòng Tần Tang tan vỡ, thất vọng thầm thở dài một hơi.

"Ngươi viết lại đơn thuốc kia cho ta." Trần Ngộ Bạch buồn bực, chỉ cái bàn đọc sách bên cạnh cửa sổ.

Tần Tang thấy trên bàn đã sớm chuẩn bị giấy và bút mực, lại nhìn Quốc sư đại nhân một chút, mắt lộ kinh ngạc hỏi: "Ngươi muốn đơn thuốc kia làm gì? Đơn thuốc này lấy máu ta làm thuốc dẫn, cho nên mỗi tháng đều phải do ta tự mình điều chế cho nàng."

"Mỗi tháng ngươi đều có thể ở bên cạnh nàng đến hết đời sao?" Trần Ngộ Bạch nhàn nhạt.

"Chẳng lẽ Quốc sư đại nhân có thể?" Tần Tang đánh bạo hỏi.

Trần Ngộ Bạch lẳng lặng nhìn nàng, gật đầu: "Ta có thể."

Tần Tang giật mình!

Cho dù nàng sớm có ý nghĩ như vậy, thậm chí ban đầu biết được Lục hoàng tử trêu cợt đưa thuốc cho Tiểu Ly, nàng đã cố ý đổi thuốc tiêu chảy thành thuốc thúc tình, một là muốn nói rõ thân thế của Tiểu Ly cho Quốc sư đại nhân, xin hắn thay nàng chăm sóc, hai là. . . . . . nếu Trần Ngộ Bạch che chở cả đời, nàng sẽ không cần phải lo lắng cho Tiểu Ly nữa.

Nhưng nàng cũng chỉ dám tương kế tựu kế thử một lần —— Đó là Trần Ngộ Bạch! Tuy rằng nàng yêu thương Tiểu Ly hơn cả bản thân mình, nhưng dù sao Tiểu Ly. . . . . . cho dù thế nào Tần Tang cũng không dám nghĩ sẽ có tình huống như hôm nay!

Trong lòng nàng mừng như điên, lại kiềm chế, vô cùng cẩn thận, hai mắt chăm chú nhìn Quốc sư đại nhân.

Trần Ngộ Bạch bị nàng nhìn chòng chọc quả muốn vung tay áo đánh bay nàng, nhưng dưới tình hình này, hắn không thể làm vậy với người nhà.

"Ngươi là người thân duy nhất của nàng, ban đầu nếu ngươi đã gửi gắm nàng cho Trấn Nam Vương phi, lời này ta liền nói với ngươi: sau này Kỷ Tiểu Ly do ta chăm sóc."

Tần Tang thầm nghĩ: quả nhiên!

Rũ rũ mắt, nàng trầm giọng cười một tiếng: "Do ngươi chăm sóc. . . . . . là có ý gì?"

Mặt Quốc sư đại nhân trầm xuống, mặt phủ đầy sương lạnh: "Nàng sẽ đi theo ta, ta sẽ che chở cho nàng. Ban đầu ngươi gửi gắm nàng cho ta một năm, hiện tại chính là đổi một năm thành cả đời."

Tần Tang nâng ánh mắt lên, cười nói với hắn: "Quốc sư đại nhân. . . . . . chẳng lẽ là có ý cầu hôn?"

Lúc này nụ cười của nàng chứa đầy vui vẻ —— ban đầu vẫn cho là Tiểu Ly nghịch ngợm, Quốc sư đại nhân vì đại cục, che chở nàng cũng là vì miễn cưỡng, chưa từng nghĩ đến. . . . . .

Quốc sư đại nhân bị nàng nhìn chằm chằm, vẻ mặt càng ngày càng căng cứng. Tần Tang lại càng hứng thú, hỏi: "Quốc sư đại nhân đã. . . . . . làm gì với Tiểu Ly?"

Trần Ngộ Bạch lộ vẻ trầm trọng, phất tay áo giận tím mặt: ". . . . . . Hoang đường!"

Tần Tang chậm rãi nhún người với hắn, nhưng sau khi đứng dậy lại tiếp tục hỏi: "Có phải Tiểu Ly đã nói gì với Quốc sư đại nhân không? Nàng cầu xin đại nhân che chở nàng cả đời? Nàng cố ý muốn theo đại nhân?"

". . . . . . không có." Giọng của Quốc sư đại nhân cũng cứng lại, không vui nghĩ thầm trong lòng nha đầu kia tràn đầy việc tu tiên, trong mắt chưa từng có hắn?

"Vậy. . . . . ." Tần Tang cười càng thêm tươi sáng như nắng mới, "Là Quốc sư đại nhân thích tiểu muội nhà ta?"

Lúc này Trần Ngộ Bạch thật muốn một chưởng đánh chết Thiên Mật sứ!

Chả trách là tỷ muội ruột, bản lĩnh chọc người giận đến nổi điên cũng giống nhau.

Nhưng lúc này kẻ cầu người lại chính là hắn, Trần Ngộ Bạch khép mở đôi mắt đè nén tâm trạng nóng nảy, thấp giọng mở miệng: "Ta từng hứa hẹn với nàng là từ nay về sau sẽ đi theo ta. . . . . . chuyện ta từng hứa, sẽ không đổi ý."

Tần Tang nghe, cười tủm tỉm gật đầu, lại hỏi: "Tiểu Ly biết không? Nàng nguyện ý sao?"

Đây quả thực là một gậy đánh lén giữa một trận ‘loạn côn’ túi bụi, Quốc sư đại nhân lập tức. . . . . . một câu cũng không thể thốt ra.

Tần Tang nhìn dáng vẻ kia của hắn, trái tim càng thêm ung dung vui vẻ, cũng không tiếp tục thúc ép hắn, nhẹ nhàng nhún người, nói lời từ biệt: "Tuy nàng là tiểu muội ta, nhưng đã nhiều năm ta chưa từng làm hết trách nhiệm của một người chị, ta chỉ mong nàng luôn vui vẻ, chỉ cần nàng nguyện ý, ta không thể ngăn cản. Nếu Quốc sư đại nhân thật lòng, nàng là dưỡng nữ của phủ Trấn Nam Vương, Quốc sư đại nhân phải đến phủ cầu hôn với bọn họ mới phải."

Sắc mặt Trần Ngộ Bạch lạnh lẽo: "Tần Tang, ngươi đang lấy việc này uy hiếp ta hỗ trợ Kỷ Nam?!"

Thiên Mật sứ không trả lời, cái gì cũng không nói, cười xoay người rời đi.

**

Chuyến đến thăm này của Thiên Mật sứ, sắc mặt Quốc sư đại nhân càng kém hơn trước khi nàng tới.

hắn đứng bên cửa sổ, gió mát quất vào mặt, mùi hoa Sơn chi nhàn nhạt trong gió an ủi trái tim phiền não tức giận của hắn.

Những người kia vì mấy miếng lệnh bài huyền thiết lạnh như băng mà đấu đá lẫn nhau, một chút hắn cũng không thèm quan tâm, nhưng mấy câu Tần Tang vừa hỏi hắn, thật khiến hắn tức giận không ngừng.

Bởi vì nàng nhắc nhở hắn: hôm nay Kỷ Tiểu Ly đi theo hắn bởi vì hắn là sư phụ của nàng, ném cái thân phận này đi, Kỷ Tiểu Ly nào có tình cảm gì với hắn?

Giữa bọn họ. . . . . . có cái gì để hắn có thể dựa vào để đi cầu hôn đây?

Trần Ngộ Bạch càng nghĩ trong lòng càng trống rỗng, phẩy tay áo đi về phía tiểu viện Đúc Sao.

Kỷ Tiểu Ly vừa mới đi vào giấc mộng buổi trưa, trước giường lặng lẽ im ắng có thêm một người.

Trần Ngộ Bạch tâm phiền ý loạn suốt trên đường tới đây, lúc này nhìn vẻ mặt ngủ không biết gì của nàng, rõ ràng phỉ nhổ tư thế ngủ xiêu xiêu vẹo vẹo của nàng, trái tim lại trở nên yên tĩnh giống như ánh trăng đêm.

Nơi có nàng, cho dù yên tĩnh hay náo nhiệt, ánh mắt của hắn chỉ dừng trên người của một mình nàng, tự nhiên trong lòng cũng sẽ không còn rối loạn.

Trần Ngộ Bạch yên tĩnh nhìn nàng, trong lòng tự hỏi mình: thực ra, đây rốt cuộc là do đâu?

Nàng cũng không có gì hay để xem, huống chi ngu xuẩn thành như vậy, cả ngày lẫn đêm đều gây họa, chọc hắn giận đến mất hết mặt mũi.

Đại khái chắc là vì đồng tình với nàng —— vợ chồng Trấn Nam Vương có nữ nhi ruột thịt, trong lòng Kỷ Tây trừ nàng còn có quốc gia thiên hạ, Kỷ Bắc. . . . . . quá ngu xuẩn!

Ngay cả Tần Tang là tỷ tỷ ruột cũng lợi dụng nàng. Cõi đời này trừ hắn ra, không có người thứ hai sẽ một lòng chỉ muốn bảo vệ nàng.

Nghĩ như vậy, Trần Ngộ Bạch đắc ý: cõi đời này chỉ có một người, không phải hắn là không được.

Ánh mắt của hắn dần dần dịu lại, ngồi xuống bên giường nàng. . . . . .

Thiếu nữ nhỏ cũng không ngủ quá yên ổn, nghiêng người, một cước đá vào ngang hông người ngồi bên giường.

Người ánh mắt đang dịu dàng bị một cước, rên lên một tiếng, Kỷ Tiểu Ly phát hiện có gì không đúng, mở mắt ra thấy là hắn, gian nan mà nghi hoặc hỏi: "Sư phụ, tại sao lại ở đây?"

Ánh mắt sư phụ thật kỳ quái!

"Kỷ Tiểu Ly, nhắm mắt lại!" Trần Ngộ Bạch lạnh lùng ra lệnh.

Tiểu Ly nghe lời nhắm mắt lại, Trần Ngộ Bạch hít một hơi, cúi người kề sát vào.

Ngay khoảnh khắc lông mi hai người sắp sửa chạm nhau, mắt của nàng chợt mở ra!

"Sư phụ. . . . . . người đang làm gì?" Khi hơi thở trong veo của thiếu nữ thổi lất phất trên môi hắn, như lông chim lướt qua, cảm giác ngứa ngáy có chút vui sướng quá nhanh quá sâu sắc, tim hắn vì vậy cũng phát đau.

"Ừm. . . . . . Độ tiên khí cho nàng, có muốn không?" Lúc này hắn đã mất khả năng suy tư, thuận miệng nói.

Ánh mắt thiếu nữ nhỏ "xoẹt" tỏa sáng! Cách gần như vậy, phát sáng đến mức hắn không thể mở mắt ra được, chỉ có thể nhắm lại, môi tự có ý thức dựa về phía trước.

Đầu tiên chẳng qua là hai cánh môi nhẹ nhàng đụng chạm, giống như hai người tựa sát vào nhau, dần dần hơi thở quấn quít, hương vị ngọt ngào của thiếu nữ nhỏ tràn đầy lỗ mũi, trong đầu hắn nóng lên, há mồm cắn một cái. . . . . .

Hôn đến vĩnh viễn như sánh cùng trời đất, thời gian dừng lại.

Lúc thiếu nữ nhỏ được buông ra, mặt chợt đỏ bừng, cũng sắp ngừng thở. Trần Ngộ Bạch vội vàng nắm lấy lay lay mặt nàng: ". . . . . . Hít thở! Ngu ngốc!"

Kỷ Tiểu Ly cố gắng hít sâu một hơi, bây giờ không nhịn được mới thở ra một hơi thật dài, nàng vỗ lên bộ ngực dồn dập phập phồng, thở gấp giống như mới vừa làm một chuyện gì thật dữ dội.

Trần Ngộ Bạch xoay mặt đi không nhìn nàng, tim nóng bỏng.

Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36 end
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .